VỀ THĂM LIÊN NGHĨA- VĂN GIANG
Trước cổng nhà ai rung rinh hàng liễu
Đón anh về đầy ắp những nguồn vui
Gia đình và bạn bè em trong thôn mến khách
Rộn rã tiếng cười thật mộc mạc chất quê
Thủa cắp sách em là cô nữ sinh dễ mến
Các cậu học trò lại lên đường tiếp bước cha anh
Đã tung hoành dọc ngang nơi chiến trận
Nay lại trở về quê nơi mái ấm vườn xưa
Ôi mảnh đất cong mình lên muốn nói
Hàng cây xanh cũng ríu rít với trẻ thơ
Những chùm nắng anh mang về cho đất
Đất nuôi người nuôi cả những hồn thơ
Đất tặng cho anh mối tình xanh xanh mãi
Bàn tay vàng ve vuốt những đường cong
Khom khom đứng anh liếc nhìn cô thôn nữ
Đang nhoẻn miệng cười hát khúc nhạc đòng quê
NHA TRANG MỘT NGÀY ĐỂ NHỚ
Ôi Nha Trang một ngày nắng đẹp
Anh bên em ta hưởng trọn niềm vui
Biển Nha Trang thì thầm sóng vỗ
Ru ta vào giấc ngủ của tình yêu
Trái tim ta đã trao nhau trọn vẹn
Cánh phượng hồng rực rỡ phút thăng hoa
Anh mong cho thời gian ngừng lại
Cuộc đời ta sống mãi phút huy hoàng
MỘT THỜI ĐỂ NHỚ
Xưa kia hai đứa mình dạo chơi
Trên cánh đồng quê đẹp một thời
Cùng nhau hò hẹn chung mơ ước
Mãi mãi bên nhau đến chọn đời
Thế rồi sét đánh tan thuyền mộng
Em bước lên bờ mặc Biển đau
Con đường em chọn may hay rủi
Gió táp mưa xa tóc bạc mầu
Một sớm thu tàn ta gặp lại
Cuối đường hưu hắt bóng người qua
Hoa rơi từng cánh theo làn gió
Trắc ẩn trong lòng thương kiếp hoa
RƯỢU
Đêm qua mình hò hẹn
Đứng trên cầu ngắm trăng
Trời về khuya gió lạnh
Anh ôm em vào lòng
Vỗ về anh an ủi
Nụ hôn thật ngọt ngào
Lòng thấy buồn lai láng
Không có rượu để say
GỌI LÒNG
Em ơi đừng buồn nhé
Dù anh không ở nhà
Cùng em uống cạn ly
Rượu nồng trong cơn khát
Thì em ơi hãy nhớ
Những chiều thu mát mẻ
Mình vẫn có bên nhau
Bập bùng theo tiếng nhạc
Vũ điệu xanh Tăng Gô
Gót chân em nhẹ bước
Lướt theo làn sóng xanh
Hai trái tim hòa nhập
KHÓC CHỒNG
Xóm nghèo rét ngọt chiều nay
Trao nghiêng lá rụng mưa bay gọi về
Nỗi buồn anh mất đêm hè
Chị tôi gánh nặng bốn bề chiều hoang
Nửa đêm chị thắp nén nhang
Cầu cho anh ở suối vàng bình yên
Trái đêm trĩu nặng triền miên
Chị tôi nuốt phải gánh phiền chiều đông
Đêm đêm nức nở khóc chồng
Anh đi trút lại nhà không ngõ buồn
ĐIÊN
Uống cho say, say để được điên
Ta không say đời cho ta tỉnh
Lũ người say vẫn uống như điên
KHÁT
TRÁI XUÂN
Gió reo những hạt phù vân
Vườn em nở rộ trái xuân ngọt ngào
Trăng tà ngơ ngẩn nghiêng trao
Ngập ngừng quân tử bước vào vườn xuân
VỀ THĂM EM
NHỚ MẸ
Nắng vàng trải nhẹ Đồng Xa
Vẳng nghe tiếng mẹ ru ta thuở nào
Êm êm như tiếng sáo diều
Ngân nga trong gió tím chiều hoàng hôn
Những ngày se lạnh cô thôn
Ngó tre vắng mẹ buông rơi trái sầu
Nỗi buồn tơ nhện giăng mau
Sông sâu nước chảy qua cầu về xuôi
Bảy mươi năm một cuộc đời
Con đi phiêu bạt muôn nơi tìm về
Trải qua ngàn vạn trưa hè
Tiếng ve rên rỉ gọi về mẹ ơi
Xóm nghèo hiu hắt chiều rơi
Cây đa Đống Đống chẳng rời chân quê
GOM
Ráng chiều lẳng lặng buông trôi
Liêu xiêu những hạt nắng rơi góc vườn
Gió thu xe lạnh ngoài thềm
Chắt chiu, gom nhặt nỗi buồn xa xưa
NÉT XUÂN
Ta ru cái ngủ bên mình
Cái thương còn thức cái hờn ngủ say
Cái nhớ thao thức đêm ngày
Sợi tơ buông thả vai gầy nét xuân
Trời buông đốm lửa sông ngân
Chùng chình sợi nhớ ấm dần cái yêu
Giọt vui đếm được bao nhiêu
Mỏng manh một chiếc thuyền chiều đón em
HƯƠNG BƯỞI
Nụ hôn giữa trưa hè
Bay qua từng kẽ lá
Theo làn gió bay xa
Mơn man vờn trên má
Như chợt tỉnh giấc nồng
Nhẹ nhàng em đón nhận
Hơi thở em nồng ấm
Như giọt nắng ban mai
Ngọt ngào như hương bưởi
Tình yêu không có tuổi
Nụ cười vẫn trẻ thơ
Xa nhau là hờn dỗi
Gần nhau thích vỗ về
Có phải thế không em
Mà sao anh cứ hỏi
BIỂN MẶN
Em đã đi qua một thời con gái
Nơi gió ngàn biển mặn với trăng non
Mây trắng bay nhắc thầm em phải sống
Đừng khép mình đánh mất cả mùa xuân
Mùa hoa sữa đưa em về đất thánh
Sợi nắng vàng ấm lại trái tim côi
Chân em bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ
Dưới nắng chiều buông thả tóc em bay
Em cùng tôi dưới bầu trời xanh thẳm
Nắng chiều tà tím đỏ lúc xuân sang
Tiếng em hát dịu dàng bay trong gió
Anh mơ màng dưới nắng đổ chiều nghiêng
MÁY MẮT
MƯA
VỀ THĂM QUÊ NGOẠI
KỶ NIỆM NGÀY GIỖ MẸ
TRỒI BIẾC